Gió thu mát lạnh thổi qua những tán cây rậm rạp, mang theo hương thơm của đất trời và tạo nên một bức tranh thiên nhiên đầy màu sắc. Hồ San San nhẹ nhàng bước đi dọc theo con đường nhỏ rợp bóng cây trong khu rừng yên tĩnh, nơi mà nàng đã chọn làm chốn dừng chân sau một thời gian ròng rã hành hiệp.
Đêm đó, ánh trăng sáng như bạc trải dài trên mặt đất, khiến mọi vật trở nên lung linh huyền ảo. San San dừng chân bên một dòng suối nhỏ, ngồi xuống nghỉ ngơi sau những ngày dài mệt nhọc. Cô cúi xuống, xúc một ít nước mát vào tay, thưởng thức cảm giác tươi mới. Lòng nàng đầy trăn trở, nghĩ về những cuộc đấu tranh không ngừng trong giang hồ, nơi khắp nơi đều có âm thầm chờ đón những hiểm họa.
Bất chợt, âm thanh tiếng bước chân từ xa vẳng lại, khiến nàng bừng tỉnh. San San nhanh chóng đứng dậy, đưa tay lên để che giấu bản thân trong bóng tối, chỉ với ánh mắt sắc bén dõi theo.
Từ trong bóng đêm hiện ra một bóng hình cao lớn, phong thái mạnh mẽ. Khi đến gần, San San nhận ra đó là một nam nhân với vẻ mặt kiên nghị, nhưng ánh mắt lại đầy ấm áp. “Xin lỗi, tôi không có ý định gây khó dễ,” chàng lên tiếng, giọng nói trầm ấm và ổn định.
“Là ai?” San San hỏi, đề phòng nhưng không tỏ ra lo lắng.
“Ta là một lãng khách, chỉ đi ngang qua,” nam nhân trả lời. “Nhưng ta thấy có vẻ cô nương đang gặp rắc rối trong lòng.”
San San nhếch môi cười nhẹ. “Không có gì đáng ngại. Chàng đến nơi này có mục đích gì?”
“Tôi chỉ đơn giản đi tìm một người bạn cũ,” chàng thản nhiên đáp. Rồi như cảm nhận được chút kì vọng trong câu hỏi của nàng, chàng nói tiếp, “Tôi biết rằng giữa dòng đời này, một người như cô nương hẳn là hằng ngày cứu giúp rất nhiều người khác.”
San San cảm thấy bất ngờ và cảm động bởi lời nói chân thành ấy, một cảm giác quen thuộc, như thể cả hai đã truyền đạt phần nào đó của tâm tư với nhau. “Cảm ơn chàng, tuy chưa hề quen biết nhưng ta tin sẽ có nhiều người cần được giúp đỡ bởi những tấm lòng như chàng.”
Cả hai cùng chia sẻ những câu chuyện về những chuyến phiêu lưu, vượt qua hiểm nguy để cứu người. Những cuộc chiến trong bóng tối, nhưng lại là ánh sáng của lòng trượng nghĩa. Điều đó khiến San San cảm nhận được sự đồng điệu, một tình bạn không thể gọi thành tên nhưng rõ ràng là cần thiết.
“Lần sau, nếu cô nương cần giúp đỡ, hãy tìm đến tôi,” chàng nói, ánh mắt kiên định nhưng cũng đầy chiều sâu.
“Ta sẽ nhớ lời chàng,” San San đáp lại, nụ cười bừng sáng trên gương mặt.
Sau khi chia tay, nàng cảm thấy một sức mạnh vô hình trong lòng, như thể vừa tìm thấy một tri kỷ ngay giữa cuộc sống đầy khắc nghiệt này. Cô không hay biết rằng người nam nhân dũng mãnh này chính là Quân Duy Minh, một trong những người có ảnh hưởng lớn nhất trong giang hồ, nhưng trong mắt nàng, chàng chỉ là một lãng khách nghĩa hiệp trên đường. Dẫu biết rằng họ có thể không bao giờ gặp lại, nhưng phút giây ngắn ngủi ấy đã để lại dấu ấn không thể nào phai nhòa trong tâm trí của cả hai người.
Ánh trăng mờ ảo trải dài trên những sườn núi, chiếu xuống tạo nên một cảnh tượng huyền ảo bao quanh tổng đàn của Ma Giáo. Hồ San San, với dung mạo được cải trang kỹ lưỡng, lặng lẽ thâm nhập vào vùng cấm địa này. Nhiệm vụ của cô vô cùng nguy hiểm: thám thính những kế hoạch bí mật của Ma Giáo đang đe dọa đến các môn phái chính đạo.
“Những tin tức này, nếu chính xác, có thể thay đổi cục diện võ lâm,” San San tự nhủ, đôi mắt đầy quyết tâm và lấp lánh dưới ánh trăng.
San San nhanh nhẹn luồn lách qua các ngõ ngách âm u của Ma Giáo, mọi giác quan đều căng như dây đàn. Cô biết rằng chỉ một phút lơ là cũng có thể dẫn đến việc trắng tay trở về. Bên tai, tiếng lá đung đưa và tiếng nước chảy róc rách từ thác nước gần đó che giấu những thanh âm mà nguy hiểm khác.
Bỗng nhiên, một âm thanh lạ vọng tới. San San lùi lại vào bóng tối, tim đập thình thịch. Trước mặt là một toán lính canh của Ma Giáo đang đi tuần tra. Trong lúc còn chưa rõ phải làm sao, một giọng thì thầm quen thuộc bất ngờ xuất hiện thắp lên tia hy vọng.
“San San?” Quân Duy Minh, hiện diện trong bóng tối, giọng nói đầy bất ngờ nhưng cũng trấn an.
“Ngươi làm ta giật mình!” San San thở phào, ánh mắt rực sáng khi nhận ra đó là Duy Minh.
“Ta phát hiện mấy ngày nay có động tĩnh lạ, nghe tin Cái Bang có người tới, ta liền cảm thấy đó là nàng,” Duy Minh thừa nhận, khẽ nhìn xung quanh để đảm bảo an toàn trước khi nắm tay San San. “Đi theo ta, ta biết lối đi ngầm an toàn hơn.”
Khi họ di chuyển qua những lối đi bí mật của Ma Giáo, Duy Minh vừa nói vừa giải thích tường tận về sơ đồ và những điểm yếu ở tổng đàn. Những chia sẻ bất ngờ về nội tình bên trong khiến San San càng thêm tin tưởng và khâm phục Quân Duy Minh.
Dẫn lối San San đến khu vực mục tiêu, Duy Minh thận trọng chỉ ra các văn kiện và tài liệu mật. “Đây chính là thông tin nàng cần,” Duy Minh thì thầm. “Ma Giáo đang âm mưu liên minh với một thế lực mới, không thể để chúng thực hiện.”
San San cẩn thận ghi nhớ và sao chép lại những thông tin quan trọng, cảm thấy lòng mình càng thêm nặng nề khi biết rõ hơn về những hiểm họa sắp sửa ập đến giang hồ.
Ra khỏi tổng đàn Ma Giáo, trái tim San San vẫn đập rộn ràng, không chỉ vì sứ mệnh nguy hiểm đã hoàn thành mà còn vì sự đồng cảm không nói nên lời từ Quân Duy Minh.
Khi ánh nắng bắt đầu le lói qua rặng núi, Hồ San San đứng trên một ngọn đồi cao, ngắm nhìn xuống thung lũng phía dưới. Nơi đây chính là quê hương của Cái Bang, nơi nàng đã từng lớn lên và khắc sâu lý tưởng của mình. Tuy nhiên, trong lòng nàng luôn âm ỉ niềm trăn trở về tương lai của võ lâm.
Sau cuộc gặp gỡ với Quân Duy Minh, nàng đã suy nghĩ không ngừng về những điều mà chàng đã kể. Tính cách phóng khoáng, quyết đoán cùng lý tưởng tự do của Duy Minh khiến San San cảm thấy một làn gió mới trong cuộc chiến chống lại sự tàn bạo ngày càng gia tăng của Ma Giáo. Duy Minh, một người mang trong mình sức mạnh và sự nhiệt huyết, có thể sẽ là một đồng minh đáng tin cậy.
Ngày hôm sau, San San quyết định ghé qua một địa điểm quen thuộc. Quán trà nhỏ bên sườn đồi, nơi khách vãng lai thường ghé lại. Nàng tìm thấy Duy Minh tại đây, chàng đang ngồi nhấm nháp tách trà và theo dõi những lữ hành đi qua.
“San San!” Duy Minh quay người lại, ánh mắt sáng lên khi thấy nàng. “Hóa ra hôm nay nàng cũng đến nơi này.”
“Ta có chuyện muốn nói chuyện với chàng,” San San nói, cánh tay khoanh lại trước ngực, cô gợi chuyện. “Chàng đã không còn là phần của Ma Giáo nữa, nhưng kỳ vọng của chàng cho một môn phái mới vẫn còn trong lòng chứ?”
“Ma Giáo mà tôi từng gắn bó giờ đã mang quá nhiều điều xấu xa,” Duy Minh hạ giọng, “và không thể nào chấp nhận được những thứ mà họ theo đuổi. Tôi muốn tạo dựng một nơi thật sự khác biệt.”
“Nhưng chàng có nghĩ rằng một môn phái mới có thể tồn tại bên cạnh các thế lực chính đạo khác không? Ta lo rằng nó sẽ tạo ra sự chia rẽ, làm yếu đi tinh thần hợp lực,” San San khuyên nhủ.
“Thưa Trưởng Môn, Chính Đạo bây giờ đã không còn như xưa. Nhiều người chỉ biết sống theo quy tắc của lễ giáo mà quên đi nguyên tắc chính nghĩa. Tôi đang tìm kiếm một con đường đúng đắn, và một môn phái mới có thể đem lại điều đó,” Duy Minh giải thích, ánh mắt quyết tâm.
San San khẽ gật đầu. “Nếu chàng thật sự muốn thành lập môn phái, ta mong rằng nó sẽ dựa trên những nguyên tắc vận hành cho một cuộc sống công tâm và chính nghĩa.”
“Thiết Huyết Môn sẽ như một chỗ dựa lớn cho những ai cần giúp đỡ,” Duy Minh khẳng định, “ta sẽ không chạy trốn khỏi trách nhiệm mà phải chấp nhận nó.”
Trong những tuần tiếp theo, San San và Duy Minh cùng nhau thảo luận về lý tưởng và mục đích của môn phái. Duy Minh hết lòng phác thảo các quy tắc, trong khi San San khích lệ thanh niên đến với đạo lý và những bài học quý báu từ Cái Bang.
Nơi họ ngồi lại không chỉ là một quán trà, mà trở thành nơi kết nối những người có chung lý tưởng, những lãng nhân tìm kiếm hơi thở của tự do mà Duy Minh đã hạ quyết tâm xây dựng. Duy Minh không ngừng thu hút các tán nhân, những người vui mừng khi tìm thấy một nơi có thể giúp họ tự do thể hiện bản thân.
“Ta rất tự hào về chàng,” San San thấy thốt lên khi thấy môn phái của Duy Minh dần dần hình thành, “chàng đã làm được những điều mà nhiều người không dám mơ ước.”
“Nhưng ta không thể làm điều này một mình,” Duy Minh nói trong tâm trạng trầm tư. “Thật may mắn khi có nàng bên cạnh, ủng hộ ta trong từng bước đi. Tuy nhiên, bóng tối từ Ma Giáo vẫn đang đe dọa đến chúng ta.”
San San ngộ ra điều đó và lên kế hoạch cho một hội nghị với các phái chính đạo, đề cập sự hợp tác giữa họ trong việc ngăn chặn sự tàn bạo của Ma Giáo. Một cuộc chiến chưa thấy ra, nhưng sự chung tay giữa các thế lực chính đạo có thể trở thành vầng sáng cho cả võ lâm.
“Chúng ta sẽ phải đứng bên nhau để bảo vệ những điều tốt đẹp
Mùa hè trôi qua mang theo những cơn gió nóng bức, nhưng cũng không làm giảm nhiệt huyết của các chiến sĩ Thiết Huyết Môn. Duy Minh cùng đệ tử của mình đã tạo dựng danh tiếng rực rỡ, khiến mọi kẻ ác đều nơm nớp lo sợ mỗi khi nghe đến tên môn phái này. Tuy nhiên, trong sâu thẳm, họ biết rằng hạnh phúc chỉ là tạm thời, bởi những cái ác vẫn luôn rình rập, tìm cơ hội để hồi sinh.
Trong một buổi huấn luyện, một người đệ tử bỗng dưng chạy vào trong trạng thái hoảng loạn. “Trưởng môn! Có một nhóm người mặc áo đen đang tấn công vào những ngôi làng lân cận!”
“Áo đen?” Duy Minh nhíu mày, cảm thấy như có điều gì đó lạ lùng. “Điều đó có nghĩa là gì?”
“Họ không giống như bất kỳ ai đã gặp. Họ rất tổ chức và mạnh mẽ, dường như được huấn luyện bài bản!” Người đệ tử thở hổn hển, rồi tiếp tục: “Và họ không chỉ tấn công mà còn khủng bố dân làng để chiếm giữ đất đai.”
“Chúng ta không thể đứng yên!” Duy Minh nói, quyết tâm chợt nổi lên trong lòng. “Hãy tập hợp tất cả các thành viên. Chúng ta phải đến giúp đỡ ngay lập tức.”
Ngay lập tức, Duy Minh chỉ huy đoàn quân xuất phát cùng nhau, để lại phía sau những gốc cây, ngọn cỏ và bầu trời xanh thẳm. Họ tiến đến làng bị tấn công — nơi mà những người dân đang hoảng loạn và không biết phải làm gì.
Khi đến nơi, họ thấy sự tàn phá đã diễn ra. Những ngôi nhà bị đốt cháy, hơn nữa, có những tiếng hét hoảng loạn vang lên. Nhưng lúc này, một bóng hình cao lớn lao qua những tàn dư, như một cơn gió mạnh giữa sa mạc.
“Đứng lại!” Duy Minh hô vang, và nhóm Thiết Huyết Môn lập tức hình thành đội hình chiến đấu. Những người mặc áo đen không quay đầu lại, tiếp tục tấn công với sự tàn bạo.
Cuộc chiến diễn ra ác liệt. Bọn áo đen là kẻ thù mạnh nhất mà Thiết Huyết Môn từng phải đối mặt. Mọi màn chiến đấu đều căng thẳng khi Duy Minh cùng các thành viên biểu diễn kỹ năng võ thuật ưu việt, nhưng đối thủ cũng không thua kém — họ di chuyển nhịp nhàng với sức mạnh đáng sợ.
“Không được để chúng chúng thoát!” Duy Minh quát lớn, thúc giục đồng đội dồn sức. Anh cảm thấy được sự hồi hộp và những nỗi lo không ngừng đè nặng trong lòng.
Sau một trận chiến quyết liệt, cuối cùng Thiết Huyết Môn đã giành chiến thắng, đánh bại bọn áo đen. Tiếng thét thảm thiết, và những bóng đen lần lượt khuất phục trước sức mạnh của chính nghĩa. Duy Minh thở phào nhẹ nhõm, nhìn quanh những đồng đội của mình, thấy họ đều còn nguyên vẹn và kiên cường.
“Hãy giúp đỡ những người dân!” Duy Minh hô to, tiếng nói tràn đầy sức mạnh. “Chúng ta cần phải đảm bảo rằng họ không còn sợ hãi nữa!”
Khi bọn cướp áo đen chạy hết, Duy Minh cảm giác tiếng thở phào nhẹ nhõm từ những người dân. Nhưng ngay trong lúc ấy, anh lại thấy một bóng dáng quen thuộc từ xa — Hồ San San đang từ từ đến gần, mái tóc dài bay bay trước gió.
“San San!” anh thốt lên, vội lướt nhanh tới. “Tại sao nàng lại ở đây?”
“Duy Minh,” San San nói, ánh mắt nàng tràn đầy nghiêm túc. “Ta có tin tức từ phía nam — Hắc Long Bang đang bành trướng. Chúng đang tấn công và chiếm giữ các vùng đất. Lần này không chỉ là một nhóm nhỏ, mà chúng đang muốn thôn tính Phương Bắc!”
“Hắc Long Bang?” Duy Minh ngạc nhiên, mơ hồ cảm nhận hơi thở của một mối đe dọa lớn đang tới gần. “Nàng biết rõ về chúng không?”
“Hắc Long Bang,” San San nói, giọng điệu căng thẳng, “được biết đến như một tổ chức bí mật mạnh mẽ với những thành viên đều là những cao thủ lão luyện trong giới võ lâm. Chúng không chỉ hành xử tàn bạo mà còn âm thầm thu nạp những kẻ nguy hiểm từ mọi nơi, bao gồm cả các thành viên từ Ma Giáo.”
Duy Minh trầm tư, từng câu chữ của San San như những mảnh ghép làm rõ hình ảnh một kẻ thù lớn. “Chúng đang có ý đồ gì? Tại sao lại nhắm đến khu vực này?”
“Chúng đang mở rộng lãnh thổ và muốn thôn tính toàn bộ Phương Bắc. Khoảng thời gian gần đây, những báo cáo từ các vùng lân cận cho thấy những cuộc tấn công xẩy ra thường xuyên. Điều đáng sợ hơn là chúng không chỉ nhắm vào những kẻ yếu hơn, mà còn thách thức những phái chính đạo!” San San đáp, giọng nàng trở nên quyết liệt.
Thạch Tam, với xuất thân từ một gia đình quyền quý, là con trai của một vị tri huyện danh tiếng. Hắn được gia giáo nghiêm khắc, vừa từ nhỏ đã phải lĩnh hội cả trí thức lẫn võ học. Cha mẹ hắn luôn đặt nặng sự giáo dục, đặc biệt là về lòng trung thành và tôn trọng những nguyên tắc cao đẹp trong cuộc sống. Hắn quyết định học võ ở Thiếu Lâm, không phải với mong muốn nhập làm đệ tử chính thức, mà chỉ đơn giản là để trau dồi thêm kỹ năng cho bản thân và tìm kiếm sự bình an trong tâm hồn.
Mỗi lần đến Thiếu Lâm, Thạch Tam thường chìm đắm trong những bài học của các sư thầy, hắn không chỉ là một võ sĩ học trò bình thường mà tài năng của hắn có thể nói là không thua kém Bất Luân hòa thượng — một trong những cao thủ vĩ đại nhất của môn phái. Hắn có khả năng tiếp thu nhanh chóng mọi chiêu thức và biến chúng thành của riêng mình.
Dù vậy, cuộc sống của hắn không hề hoàn hảo. Sau khi bị từ hôn với Hồ San San, một người mà hắn luôn cảm thấy là món tài sản quý giá, Thạch Tam chỉ muốn tìm chốn yên tĩnh để tịnh tâm. Trong tâm trạng giằng xé, hắn quyết định đến Thiếu Lâm, nơi có những mạch nước suối trong lành và không khí tĩnh mịch, giúp hắn tìm lại bình yên giữa những cuồng phong của lòng mình.
Tại đây, hắn đã sống trong ít ngày, cố gắng vứt bỏ những gánh nặng trong lòng. Nhưng rốt cuộc, một buổi chiều nọ, khi hai sư huynh đến thăm hắn tại chiều trống trải của Thiếu Lâm, một câu chuyện thoáng qua giữa họ đã làm Thạch Tam chao đảo.
“Thật xấu hổ, sao lại bị từ chối như vậy nhỉ?” Một sư huynh nói, giọng điệu có chút khôi hài.
Câu nói bình thường ấy, khi đi qua lỗ tai của Thạch Tam, lập tức trở thành dây nhợ vướng víu trong tâm trí hắn. “Hồ San San... từ hôn…” Hắn tự hỏi, cơn giận bùng phát trong lòng, gợi nên hình ảnh về cô gái mà hắn từng xem là của mình.
“Các ngươi đang nói gì?” Hắn chạy ra khỏi góc khuất, ánh mắt như lửa. “Có phải đang châm chọc ta không?”
Hai sư huynh nhìn nhau, ngỡ ngàng trước sự bùng nổ của Thạch Tam. “Chúng ta không có ý như vậy,” một người nói, nhưng sự tức giận từ hắn đã không cho phép họ giải thích.
“Bớt lời đi!” Hắn gầm lên, lòng cuộn sóng. Trường hợp hiểu nhầm và sự ghen ghét chảy quá mạnh khiến hắn không thể kìm nổi. Nóng vội ra tay, Thạch Tam trong một khoảnh khắc đã ra tay nhanh chóng. Bằng một chưởng pháp mạnh mẽ được rèn luyện tại Thiếu Lâm, hắn đã tấn công một trong hai sư huynh.
Cú đánh đã trúng đích, khiến vị sư huynh không còn khả năng đứng vững, gục xuống trước ánh mắt kinh hoàng của người còn lại.
“Ngươi… ngươi điên rồi!” Sư huynh còn lại hoảng sợ, ánh mắt đầy kinh ngạc. Hắn không thể tin vào những gì vừa xảy ra. “Chúng ta chỉ… chỉ nói đùa thôi mà!” Vị sư huynh còn lại lùi lại, run sợ nhìn Thạch Tam.
Thạch Tam dừng lại trong dây lát, sự hiện thực dần hiện lên trong lòng hắn. “Các ngươi đang nói về việc gì?”
“Chúng ta đang nói rằng sáng nay trên đường về tự, chúng ta ghé vào một quán nhưng bị từ chối vì tưởng là xin ăn. Đó là… đó là lý do mà ta nói vậy!” Sư huynh trả lời, mồ hôi toát ra vì sợ hãi.
Gương mặt Thạch Tam tái nhợt khi nhận ra mình đã hiểu lầm. Nhưng, một cảm giác mờ mịt và hối hận chợt ập đến, không cho phép hắn dừng lại. Hắn nhìn vị sư huynh hoảng sợ trong ánh mắt, nhận ra rằng mọi thứ đã không thể quay trở lại như ban đầu. Hắn nhận thức được, nếu để một người sống sót, đó sẽ là chứng cứ cho sự điên cuồng của mình.
“Xin lỗi, nhưng ta không thể…” Thạch Tam nói, âm thanh khô khan. Từ những mạch máu căng thẳng, hắn lại ra tay, không thể cưỡng lại động lực bên trong mình. Một chưởng nữa giáng xuống, và vị sư huynh đã không còn thở cho đến khi Thạch Tam hoàn thành hành động đáng sợ ấy.
Một cơn lạnh lẽo ùa tới, hắn bỗng nhiên cảm thấy hoảng sợ với những gì vừa làm. “Tại sao lại đến nông nỗi này?” Hắn thậm chí không còn thời gian để suy nghĩ đến lý do mà mình đã ra tay.
Bắt đầu có tiếng động chạy vội từ phía xa. Thạch Tam biết rằng, nếu không trốn thoát ngay, hắn sẽ không có cơ hội sống sót. Hắn vội vã lao ra ngoài, đầu óc rối bời nhưng quyết tâm mãnh liệt khiến hắn không dừng lại. Các đệ tử của Thiếu Lâm đã nghe thấy tiếng động lạ và đang nhanh chóng tìm đến nguồn tiếng ồn.
Tim Thạch Tam đập thình thịch, tiếng chân ồn ào càng lúc càng gần. Hắn chạy như điên qua những lối mòn hẹp, tránh né những ánh mắt nghi ngờ và những câu hỏi có thể thẩm tra sự tỉnh táo trong hắn. Mọi kỷ niệm đẹp đẽ tại Thiếu Lâm nhòa đi, chỉ còn lại hình ảnh của hai vị sư huynh mà hắn vừa gây nên tội ác. Cảm giác u ám ùa đến, như cái bóng đi theo hắn, nhắc nhở rằng hắn đã bước đi trên con đường tăm tối.
“Ta phải thoát!” Hắn hét khẽ trong lòng, bước chân dồn dập. Mục tiêu của hắn là phải tìm con đường ra khỏi khuôn viên Thiếu Lâm càng nhanh càng tốt. Nhưng không may, những đường mòn quen thuộc giờ đây lại như những cái bẫy, giam hãm hắn vào sự khắc nghiệt của chính mình.
Một đệ tử Thiếu Lâm xuất hiện ở đường rẽ phía trước, ánh mắt ngạc nhiên nhưng nhanh chóng biến thành sự cảnh giác. “Thạch Tam! Ngươi làm gì ở đây?” Người đó hỏi.
“Ra khỏi đường!” Hắn gầm lên, một tay nắm chặt lấy nắm đấm. Hắn không có thời gian giải thích và cũng không muốn bị cản trở. Duy nhất trong đầu là sự sống còn.
Hắn phóng tới, sử dụng những động tác thanh thoát của môn phái mình thành thạo, làm cho người kia ngã nhào xuống đất, ngay tức khắc lách qua bức tường dày. Nhưng tiếng hô gọi đứng lại từ nhiều phía làm hắn cảm thấy sự sợ hãi lan tỏa.
“Giữ chặt hắn lại!” Một giọng hô to vang lên. Những bước chân dồn dập và mạnh mẽ càng đuổi theo hắn.
Bước chân của Thạch Tam dồn dập hơn, gần như muốn chạm đến nền đất mà đã ghi dấu chân hắn bao nhiêu lần. Trong lúc hoảng loạn, hắn quyết định đi lên dốc, hướng đến vùng núi cao hơn. Hắn cần một chỗ ẩn náu tạm thời cho đến khi cơn sóng gió qua đi.
Khi cuối cùng cũng đến được một vách đá hiểm trở, Thạch Tam cảm thấy hơi thở của sự thoát khỏi. Nhưng không may, ngay lúc ấy, hắn mất thăng bằng. Cú ngã bất ngờ khiến hắn mất hết định hướng, lăn xuống dốc trong sự hoảng loạn.
Cuộc đời của hắn theo đó kéo dài giữa những cơn đau và lềnh bềnh, và Thạch Tam lăn xuống dốc, không kịp suy nghĩ. Hắn rơi xuống những tảng đá sắc nhọn, không có ai xung quanh để cứu giúp.
Không ai biết rõ tung tích của hắn về sau đó. Hắn đã đi đến đâu
Hắc Long Bang, cái tên đang khuấy động cả giang hồ, đã nhanh chóng bành trướng thế lực xuống phía Nam, gieo rắc nỗi sợ hãi và sự hoang mang. Tin tức về những cuộc tấn công tàn bạo, đặc biệt là sự diệt vong của phái Nga My, nhanh chóng lan rộng. Mọi người hoảng sợ khi nhận ra rằng Hắc Long Bang không chỉ đơn thuần là một tổ chức độc ác, mà còn có khả năng tạo ra những âm mưu chấn động.
Y Tín, đại đệ tử của Nga My, gánh chịu vô vàn nỗi đau sau khi sinh hạ một đứa con. Nàng không tiết lộ danh tính cha của đứa bé cho bất kỳ ai, dù biết rằng người đó là một thành viên của Lục Lâm. Khi tin đồn từ Lôi Đế bắt đầu bùng nổ, câu chuyện của nàng trở thành mồi lửa cho mâu thuẫn. Không ai có thể ngờ rằng Lôi Đế đã xúi giục Tu La Ma Hậu dẫn đầu cuộc tấn công vào Nga My, khiến tất cả những người trong phái không kịp trở tay.
Khi cuộc tấn công đẫm máu diễn ra, Y Tín trong cơn đau đớn và sự yếu đuối không thể tự vệ cho bản thân và đứa trẻ. Bọn xâm nhập lén lút giả trang thành thành viên Lục Lâm đã cướp đi đứa con của nàng trong đêm ác mộng đó. Đau khổ tột cùng, nàng tự hứa sẽ không để nỗi đau này trôi qua vô nghĩa và từ đó biến mình thành Mộng Diện Ma Phật, ác nhân của giang hồ.
Cùng lúc đó, Trần Hưu Lượng, một đệ tử 8 túi của Cái Bang, đã lén lút đánh cắp mật thư mà Duy Minh gửi cho Hồ San San bàn về chiến lược chiến đấu. Hắn chính là nguyên nhân gây ra nhiều sóng gió trong Cái Bang, xúi dục sự chia rẽ giữa các thành viên. Trong khi ấy, hắn lén lút lấy thông tin cơ mật từ Thiết Huyết Môn mà gửi đến Lôi Đế, làm cho trận tấn công của Thiết Huyết Môn vào Hắc Long Bang bị tổn thất nặng nề. Sau Cửu Long Đại Loạn, hắn đã trở thành Song Diện Ma Cái.
Bên cạnh đó, còn có những kẻ phản đồ như Mai San Hạc và Thiệu Liễu Nương, cũng như nhiều thành viên khác từ các môn phái, đầu quân cho Hắc Long Bang. Sự tham gia của chúng đã tăng cường đáng kể sức mạnh và sự tàn bạo của tổ chức này.
Thế lực của Hắc Long Bang gần như bao trùm lấy khắp Võ Lâm Trung Nguyên. Bầu không khí ảm đạm và chết chóc bao phủ lấy võ lâm thời bấy giờ, khiến cho mọi phái đứng bên bờ vực của những cuộc chiến không hồi kết. Từng bước, chúng thành công trong việc chia rẽ các môn phái, sắp xếp mọi thứ theo lợi ích đen tối của mình.
Hắc Long Bang, với Lôi Đế cầm đầu, trở thành mối đe dọa tối thượng cho toàn bộ võ lâm, trong khi các lực lượng chính nghĩa vẫn đang phải tìm cách đoàn kết và ứng phó với cơn bão táp đang ngày một gần kề.
Cuộc hội hợp giữa các môn phái diễn ra tại Lưu Vân Sơn Trang, với mục tiêu tìm kiếm một Võ Lâm Minh Chủ nhằm ổn định tình hình bất ổn đang diễn ra trong giới võ lâm. Nơi này được chọn vì vị trí thuận lợi, dễ dàng cho mọi môn phái đến tụ hội. Thế Gia Liên Hợp, do Nam Cung Huy lãnh đạo, quyết định đứng ra triệu tập cuộc hội nghị khẩn cấp này.
Nam Cung Huy, một nhân vật xuất sắc trong võ lâm, đã kêu gọi nhiều phái về đây để thảo luận cách chống lại mối đe dọa từ Hắc Long Bang. “Chúng ta không thể ngồi im khi bọn ác bá đang quấy rối cuộc sống của chúng ta. Chúng ta cần có một người đứng ra lãnh đạo, một Võ Lâm Minh Chủ, để tái thiết lại trật tự,” hắn phát biểu dõng dạc trước đám đông.
Trong cuộc hội nghị, không chỉ có những phái Chính Đạo, mà còn có một số đại diện từ các phái Hắc Đạo, đã thừa nhận rằng sự đoàn kết là cần thiết trước sức mạnh ngày càng lớn của Hắc Long Bang. Điều này khiến cuộc hội ngộ trở nên căng thẳng, bởi giữa các phái vẫn tồn tại những điểm khác biệt và lòng nghi ngờ không dễ gì xóa nhòa.
Giữa bầu không khí trang nghiêm đang dần định hình, bất ngờ, tiếng gào thét vang lên và một đợt tấn công bất ngờ từ Hắc Long Bang đã ập đến. Một bầy kẻ áo đen, xông vào trong tiếng hét hoảng loạn của các phái, biến cuộc hội hợp trở thành một trận chiến không thể lường trước.
“Đứng lên! Giữ vững vị trí!” Một tiếng hô vang lên giữa hỗn loạn. Các thành viên bối rối, nhưng không ai có thể nghĩ rằng Hắc Long Bang lại tấn công ngay lúc này.
Điều kinh hoàng hơn nữa là Lôi Đế, kẻ cầm đầu nhóm tấn công, với chiếc mặt nạ che nửa khuôn mặt. Bất Luân hòa thượng và Hồ San San, những người quen thuộc với Thạch Tam, ngay lập tức nhận ra hắn. Họ nhìn nhau, ánh mắt đầy lo lắng. “Không thể nào… Đây là Thạch Tam!” San San thốt lên khi thấy hắn, sự kinh hoàng hiện rõ trong giọng nói.
“Hắn đã thật sự đánh mất trí tuệ và lương tâm của mình!” Bất Luân hòa thượng nói với sự thất vọng.
Lôi Đế, với hình ảnh của Thạch Tam đầy thù hận, bắt đầu hành động một cách tàn nhẫn. Hắn không chỉ đơn thuần muốn chiến thắng mà còn muốn tất cả những kẻ đối nghịch với hắn phải trả giá cho những gì đã xảy ra với hắn.
“Các ngươi đã làm ta như thế nào thì bây giờ sẽ trải qua điều đó!” Lôi Đế gầm lên, giọng nói đầy thù hận. Cuộc chiến giữa các môn phái và Lôi Đế nổ ra, tràn ngập sự hỗn loạn.
Chưa bao giờ cuộc chiến lại trở nên ác liệt như lần này. Mỗi cú ra tay của Lôi Đế đều mạnh mẽ và chính xác, như thể hắn đã hứa hẹn sẽ nghiền nát tất cả những gì đã từng làm tổn thương hắn. Ngọn lửa thù hận bừng lên mạnh mẽ, nhưng cùng lúc đó, ký ức đau thương về cú ngã xuống núi lại hiện về trong tâm trí hắn — cái ngày định mệnh mà hắn đã tìm thấy quyển kinh bí ẩn, nơi đã biến đổi cuộc đời hắn.
Trong khi cuộc chiến diễn ra tại Lưu Vân Sơn Trang, lòng căm thù của Thạch Tam chỉ ngày càng lớn. Hắn phẫn nộ không chỉ với Duy Minh hay San San, mà với cả những người đã cướp đi tương lai của hắn — một tương lai mà hắn từng ao ước. Hắn muốn chứng minh rằng chính hắn mới là người quyết định số phận, và không ai có thể lấy đi điều đó từ tay hắn.
Lưu Vân Sơn Trang không chỉ là một nơi hội tụ của những môn phái, mà còn trở thành chiến trường cho những trận chiến không chỉ vì quyền lực, mà còn vì sự sinh tồn và công lý trong giới võ lâm.
Mười bảy năm đã trôi qua kể từ trận Cửu Long Đại Loạn — một ký ức đen tối mà giới võ lâm muốn chôn chặt. Không một ai trở về hay xuất hiện sau cuộc chiến, bao gồm cả những vị cao thủ nổi danh như Duy Minh và Nam Cung Huy. Hắc Long Bang, với Lôi Đế ở cương vị cầm đầu, cũng đã biến mất không dấu vết. Chỉ có Bất Luân Hòa Thượng duy nhất trở về, mang theo những điềm báo bi thảm cho tương lai.
Sau khi trở về Thiếu Lâm, Bất Luân đã gặp gỡ các Trưởng Lão và Phương Trượng, ngay trong một khoảnh khắc âm thầm và nghiêm trọng, ngài đã thốt lên: “Cửu Long Đại Loạn vẫn chưa kết thúc; mười bảy năm sau nó sẽ quay trở lại.” Những lời này đã dội vang như một cảnh báo nhưng không ai có thể ngờ rằng lại có sự trở lại khủng khiếp như vậy.
Mười bảy năm yên ả trôi qua, không môn phái nào dám hành động—không thu nhận đệ tử, không hành tẩu giang hồ. Không chút biến động. Mọi thứ dần dần ngủ quên, nhưng những tháng ngày ấy cũng không kéo dài mãi.
Vào một buổi sáng đầy sương mù, tin tức về sự hồi sinh của Hắc Long Bang lại vang lên, báo hiệu cho một cuộc khủng hoảng mới. Chúng đã bắt đầu tấn công Bắc Hải Băng Cung và Tây Tạng, làm dấy lên những nỗi lo âu trong từng tâm hồn các bậc anh hùng.
Nhận thấy sự cần thiết của sự đoàn kết trước mối đe dọa lần này, các môn phái đã quyết định liên minh với nhau một lần nữa để chống lại Hắc Long Bang. Họ gửi thư mời đến các bang phái khác nhau để tập hợp, đánh dấu sự trở lại của một cuộc chiến không thể tránh khỏi.
Lần này, Tả Cung Quân, một quân sư tài năng, được giao trọng trách lên kế hoạch cho các hoạt động trong liên minh. Ông là người cẩn trọng, thông tuệ và luôn tìm kiếm các giải pháp hợp lý cho mọi vấn đề. Đứng đầu thống lĩnh chính đạo là Trúc Trượng Thần Cái – người được tôn vinh với sức mạnh và lòng dũng cảm, còn đứng đầu thống lĩnh hắc đạo là Chiêu Hồn Thần Ma – một nhân vật mang đến cả sự sợ hãi lẫn ngưỡng mộ.
Cuộc hội ngộ tại một địa điểm an toàn diễn ra với bầu không khí căng thẳng. Những người đến tham dự đều hiểu rằng có rất nhiều điều trên bàn, và thất bại không phải là một lựa chọn. “Chúng ta phải đối mặt với Hắc Long Bang!” Tả Cung Quân mở đầu cuộc họp, ánh mắt chăm chú nhìn mọi người. “Bọn chúng đã ẩn mình bao lâu nay, nhưng giờ đây đã trở lại mạnh mẽ hơn. Mọi hiểu lầm phải được giải quyết trước khi kháng chiến diễn ra.”
“Kẻ thù không chỉ là một tổ chức tàn ác mà còn là một mối đe dọa cho toàn bộ giới võ lâm,” Trúc Trượng Thần Cái khẳng định, trả lời những nghi ngại từ những người có mặt. “Chúng ta cần phải làm rõ thông tin và vạch ra những đường lối hành động chặt chẽ.”
Chiêu Hồn Thần Ma thì lặng lẽ ngồi nghe, đôi mắt sắc sảo như chim ưng. “Chúng ta cũng cần tính đến khả năng bọn chúng đã thâm nhập vào hàng ngũ của các phái chính đạo. Đừng để sự chia rẽ tạo cơ hội cho cái ác lộng hành.”
Khi cuộc họp tiếp tục diễn ra, từng tiếng nói được cất lên, từng kế hoạch được đề ra. Các phái cùng nhau bàn thảo cách thống nhất mặt trận và bất ngờ đối đầu với sự trở lại của Hắc Long Bang.
Giữa khung cảnh ấy, lòng họ tràn ngập quyết tâm. Biết rằng sắp tới sẽ là những thử thách khắc nghiệt, nhưng sự gắn kết giữa các phái đã thắp lên hy vọng cho một tương lai sáng sủa hơn, nơi không còn chỗ cho những thế lực hắc ám như Hắc Long Bang. Giới võ lâm giờ đây sẵn sàng cho một cuộc chiến không thể tránh khỏi,và sự căng thẳng đã dâng lên đến đỉnh điểm. Mọi phái đều đang củng cố lực lượng, rèn luyện võ công và chuẩn bị cho cuộc kháng chiến lớn nhất trong lịch sử.
Ngày diễn ra cuộc chiến càng đến gần, không khí trở nên nặng nề nhưng cũng tràn ngập quyết tâm. Các phái bắt đầu tập hợp quân lực, chia sẻ thông tin và kỹ thuật. Khó khăn này không chỉ nằm ở việc chống lại sự trở lại của Hắc Long Bang mà còn ở việc đóng lại những vết rạn nứt trong lòng giới võ lâm.
Tại Khách Điếm Long Môn của Tây Tạng, nơi mà các môn phái hẹn hò nhau trước khi chính thức ra trận, Tả Cung Quân và các đại diện của những phái khác đã cùng nhau thiết lập một kế hoạch phối hợp. “Chúng ta cần phải ngăn chặn chúng từ trước khi chúng kịp phát động tấn công,” ông nhấn mạnh, một bản đồ được trải ra trước mặt mọi người.
“Chúng ta sẽ bố trí các đội, một đội lính đi tấn công chính diện, trong khi các đội khác sẽ luồn lách từ các đường hẹp để đánh úp,” Trúc Trượng Thần Cái đưa ra ý kiến. “Sự bất ngờ sẽ là vũ khí mạnh mẽ nhất mà chúng ta có.”
“Bọn chúng sẽ không dễ dàng chịu thua. Hãy chuẩn bị cho mọi tình huống,” Chiêu Hồn Thần Ma góp ý, một ánh nhìn nghiêm nghị. “Nếu chúng ta để kẻ thù chiếm ưu thế, tất cả sẽ bị tiêu diệt.”
Sau nhiều giờ thảo luận và lên kế hoạch, dự kiến thời điểm tổng tấn công được ấn định. Tất cả phái đoàn trong liên minh đều nhận thấy rằng không còn lối thoát nào khác, ngoài việc đứng lên chiến đấu với tinh thần và sức mạnh, để giữ gìn sự hòa bình và bảo vệ những gì còn lại.
Thời điểm quyết định đã đến. Khi bình minh ló rạng, ánh nắng trải dài trên các mặt đất, các môn phái tập hợp tại khu rừng, lòng mỗi người đều đầy quyết tâm. Họ cùng nhau hô to để tiếp thêm sức mạnh cho nhau.
“Chúng ta không chỉ chiến đấu vì danh dự, mà còn cho tương lai của võ lâm!” Tả Cung Quân cổ vũ. “Hãy để cho Hắc Long Bang thấy rằng, sự đoàn kết của chúng ta là không thể lay chuyển!”
Bầu khí phấn khích bao trùm, nhưng trong sâu thẳm, mỗi người đều lặng lẽ cầu mong cho sự sống còn của mình. Họ biết rằng phía trước là một trận chiến cam go và có thể là cuộc chiến cuối cùng của từng p[hái.
Khi họ rời khỏi khu rừng, đi về hướng Bắc của Tây Tạng, áp lực trong lòng càng trở nên nặng nề. Giới võ lâm không chỉ đối mặt với kẻ thù mà còn là những ký ức đau thương, những cuộc chiến đã xảy ra. Không ai biết được điều gì sẽ chờ đón họ khi nghênh đón cơn bão táp từ Hắc Long Bang, nhưng một điều chắc chắn là, họ đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đối đầu không thể tránh khỏi.
Sau khi quyết định liên minh tạm thời để bảo vệ vùng đất và chiến đấu với Hắc Long Bang, sáu phái — cả chính đạo và hắc đạo — đã nỗ lực tìm kiếm nơi trú ẩn của kẻ thù chung. Họ đồng lòng tạo nên một chiến lược nhằm tiêu diệt tận gốc mối đe dọa đang ngày đêm lăm le trên khắp vùng Trung Nguyên.
Tuy nhiên, Hắc Long Bang đã không để cho liên minh có thời gian định hình. Chúng chủ động tấn công bằng các đội quân nhỏ lẻ nhưng với số lượng lớn, sử dụng chiến thuật du kích khắp nơi. Chúng gieo rắc nỗi kinh hoàng và quan ngại, khiến cho các ngôi làng trở nên bất ổn và rối ren. Phổ Hải Băng Cung và Tây Tạng chịu tổn thất nặng nề khi trở thành mục tiêu của những cuộc tấn công tàn bạo.
Liên minh nhanh chóng nhận ra rằng, mối đe dọa từ Hắc Long Bang nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng. Hắc Long Bang không chỉ đơn giản là một tổ chức võ lâm độc ác, mà còn là một lực lượng rất có tổ chức và mục tiêu rõ ràng. Nhận thức được điều này, các trưởng môn đã quyết định thành lập một lực lượng đặc nhiệm, với sứ mệnh tìm ra doanh trại chính của Hắc Long Bang và tấn công tiêu diệt tận gốc.
Sau nhiều ngày tìm kiếm, bằng sự mưu trí và kiên định, lực lượng đặc nhiệm cuối cùng cũng tìm ra nơi trú ẩn của Hắc Long Bang. Họ nhanh chóng lên kế hoạch cho một trận đánh quyết định, hướng tới chấm dứt cuộc chiến. Tuy nhiên, họ không hề biết rằng nơi này đã được Lôi Đế chuẩn bị từ lâu, như một bẫy thần bí và nguy hiểm.
Trên thực tế, Lôi Đế đã thâu tóm thông tin về ý định của liên minh và đang chờ đợi điều đó xảy ra. Thuộc tính tà ác trong tâm hồn hắn chỉ đạo một nghi lễ ghê rợn, một nghi thức cống hiến thân xác của những tinh anh từ sáu phái để chuyển hóa thành sức mạnh cho hắn. Việc thu thập mạng sống của họ là phần quan trọng cuối cùng để hoàn thành nghi lễ mà hắn đã âm thầm ấp ủ bấy lâu.
Cuộc chiến tại doanh trại của Hắc Long Bang nhanh chóng trở nên hỗn loạn và kịch tính. Quân đội của Hắc Long Bang chuẩn bị sẵn sàng với bẫy ngầm và đội quân hung ác, tấn công liên tục. Những người tinh anh từ sáu phái, luôn tưởng rằng mình đang có lợi thế, không thể lường trước sự thật khủng khiếp đang đón chờ họ.
Lôi Đế, với sức mạnh tà ác và lòng thù hận, đứng trên đỉnh núi, quan sát trận chiến với một nụ cười đầy hắc ám. Hắn biết rằng khi các cao thủ ngã xuống, hắn sẽ không còn bất kỳ đối thủ nào dám ngáng đường. Trong cơn bão của máu và nỗi sợ, cuộc chiến chuyển biến thành một cuộc đấu tranh sinh tồn thực thụ, không chỉ vì danh dự võ lâm mà còn vì chính mạng sống của những người tham gia.
Liên minh giờ đây phải nhanh chóng thay đổi chiến thuật để chống chọi, vừa để cứu sống các đồng minh vừa tìm cách phá vỡ nghi lễ tà ác. Khi ánh sáng của hi vọng dần lịm tắt trong bóng tối tử sinh, lòng can đảm và tình đoàn kết trở thành ngọn cờ dẫn lối cho những chiến binh dũng cảm trong trận chiến quyết định này.
[CẬP NHẬT] BOSS MỚI
Các Boss Khu Vực sẽ được phân bố tại gần Cổng Thành 1 và Nội Thành 1.
Thủ Lĩnh Đội 1
Thủ Lĩnh Đội 2
Thủ Lĩnh Đội 3
Thủ Lĩnh Đội 4
Thủ Lĩnh Đội 5
Thủ Lĩnh Đội 6
Thủ Lĩnh Đội 7
Thủ Lĩnh Đội 8
Thủ Lĩnh Đội 9
Thủ Lĩnh Đội 10
Ngoài ra, các đội quân tuần tra có thêm Boss đặc biệt.
Thủ Lĩnh Đội Quân 1
Thủ Lĩnh Đội Quân 2
Thủ Lĩnh Đội Quân 3
Thủ Lĩnh Đội Quân 4
Thủ Lĩnh Đội Quân 5
Nội dung có thể thay đổi đôi chút khi bản Cập Nhật Đột Kích Hắc Long Bang ra mắt.
[CẬP NHẬT] BẢN ĐỒ MỚI: PHÁO ĐÀI HẮC LONG
Vị trí: Có thể di chuyển đến từ Tây Tạng
Trạng thái: Hòa bình cho đến khi Liên Minh 6 Phái tan rã.
Phân bố: Được chia làm 3 khu vực
Khu Vực 1: Ngoại Thành Cổng 1
Khu vực bên ngoài Pháo Đài, nơi các Huynh/Tỷ sẽ đối đầu với Thủ Lĩnh và Lính Gác Cổng của Hắc Long Bang.
Khu vực Cổng Thành 1
Đặc biệt, nơi đây còn có hai ngôi làng dành riêng cho phe Hắc (phải) và Bạch (trái).
Làng Hắc/Bạch
=> Hoàn thành nhiệm vụ Đế Long Hành để đột kích vào Nội Thành Cổng 1.
Khu Vực 2: Nội Thành Cổng 1